Anh đã biết trước là khi
chung sống với em, cái nỗi ngạc nhiên sẽ kéo dài vô tận. Quả không sai!
Sau thịt, món canh của
em cũng vượt lên chính mình. Đấy là lần đầu tiên trong đời anh ăn canh ruột cá
nấu với nấm, với thịt băm, với rau muống. Đó là ba thứ anh nhận ra được, nhưng
còn ba mươi thứ khác có hình thức và hương vị bí ẩn đến nỗi anh vừa đưa lên
mồm, vừa tự hỏi rằng đâu là giới hạn chịu đựng của con người và đâu là khái
niệm về dinh dưỡng tổng hợp.
Anh chỉ muốn nhấn mạnh,
sau khi dùng hết một bát canh như thế, từ nay anh không còn sợ bất cứ kẻ thù
nào. Thế nhưng, hạnh phúc rõ ràng mới chỉ bắt đầu. Bữa trưa là một cuộc du lịch
thực sự vào thế giới ẩm thực, giúp anh phát hiện đó vẫn còn hoang dã và du lịch
ấy có tên "Du lịch mạo hiểm".
Em đã luộc một đĩa rau
cải xanh mướt, mướt đến cả con sâu vẫn nằm im trên lá như ngủ ngàn đời.
Em đưa ra món thịt gà xé
phay của một cụ gà đã hưởng thọ chừng trăm tuổi, khiến thịt dai như cục cao su.
Cụ gà này ngày trước nhất định có tập thể thao nên hai đùi sắt lại như que.